Điện thoại từ bên kia thế giới</span>
<span style=\'color:blue\'>Paul Bloume nhìn chằm chặp vào cặp mắt màu ánh thép của người đàn ông trong chiếc áp choàng trắng đang cúi xuống phía anh, rồi ngửa cổ ra sau. Paul nhắm mắt lại, há miệng và trong tiềm thức, mọi chuyện hiện ra lần lượt như trogn một cuốn phim: Monica và Herbert Fyoler trên đảo Bahamạ Monica đang trong vòng tay của hắn, trên người chỉ có bộ đồ tắm, nụ cười rạng rỡ. Cô bỏ Paul mà ko hề luyến tiếc, ko một lần ân hận...
- Mi sẽ phải trả giá cho chuyện này!- Người bệnh rủa thầm trong bụng, trong lúc viên nha sĩ tiêm thuốc tê. Việc chữa tăng kéo dài chỉ trong vài phút.
- Xong, không có gì đáng ngại - Viên nha sĩ mỉm cười- Trợ lý của tôi sẽ đưa cho anh giờ hẹn tiếp theo. Nhưng nếu chưa đến hẹn mà anh thấy đau thì cứ gọi tôi.
Ngày hôm sau, Paul ngồi trong chiếc xe hơi cũ kỹ của mình và quan sát cánh cổng dẫn vào khu nhà, nơi có phòng chữa răng của nha sĩ Fyoler. Có ba cô y tá, trợ lý của ông ta, vừa đi ra vừa nói chuyện. Paul phải chờ cho tới khi cả ba lần lượt đi khuất sau góc phố rồi xuống xe, đi về phía trạm điện thoại công cộng. Nha sĩ Fyoler cầm ngay ống nghe:
- Thưa nha sĩ, đau quá, tôi ko thể chịu đựng được- Paul than thở.
- Sao anh ko tới sớm hơn một chút?- Giọng Fyoler tở vẻ bực bội- Đã hết giờ làm việc. Sáng mai đến sớm, đúgn 8 giờ là tốt nhất.
- Tôi ko thể chịu đựng được đến sáng mai, thưa nha sĩ. Tăng tôi nhức quá... Xin nha sĩ giúp cho, chỉ mấy phút nữa tôi sẽ có mặt ở đó...
- Thôi được!...
... Paul ngồi lên ghế chữa răng. Mười lăm phút trôi qua, cuối cùng thì viên nha sĩ cũng xuất hiện.
- Ông chỉ xem đau chỗ nào?- Ông ta hướngngọn đèn về phía miệng của bệnh nhân. Khi ông giờ tay vềphía chiếc máy chữa răng, Paul bất ngờ đấm cho ông ta một cú rất mạnh vào cằm. Rồi anh ta giật lấy ông cao su quấn chặt cổ viên nha sĩ và siếtmạnh. Nha sĩ Fyoler ko kịp phản ứng, ngã gục xuống sàn. Khi những tiếng khò khè tắt hẳng thì cuộc đời của viên nha sĩ - đồng thời cũng là tình địch của Paul - cũng chấm hết...
Đám tang được cử hành một tuần sau đó. Monica cố gắng ko để lộ nỗi đau buổn trướcmặt chồng. Điều này khiến Paul hy vọng sẽ chiếm lại được trái tim của cộ Nếu ko hôm nay thì chắc chắn cũng sẽ vào ngày mai.
Một buổi chiều, có tiếng chuông điện thoại.
- Alo, Paul nghe đây!- Paul nhấc máy.
Bên kia đầu dây có tiếng loạt soạt, sau một thoáng im lặng, một giọng nói thì thầm cất lên:
- Anh có nhận ra tôi ko?
- Ai gọi đấy? - Paul thấy hốt hoảng.
- Nha sĩ của anh đây, Fyoler ấy mà. Xin lỗi vì tôi nói hơi nhỏ, nhưng anh cũng biết là cổ tôi đang bị đau...
Paul hít một hơi dài:
- Ông gọi nhầm số rồi - ANh ta cố sức nói được chừng đó rồi vội cúp máy.
Chuông lại réo vang.
Paul do dự, nhưng cuối cùng cũng phải nhấc ống nghe lên
- Ông đã chết rồi, - Anh ta rít lên, ko còn tự chủ được nữa - Ông đã bị dây cao su siết cổ...
Chỉ có tiếng loạt soạt ở đầu dây bên kia, rồi lại có giọng thì thầm:
-... Người chết thì ko nói đựơc, phải ko?
TIếp theo, Paul nghe thấy những lời rành mạch, dứt khoát:
- Thực ra, anh đã giúp tôi một việc rất lớn. Tôi đã mua bảo hiểm nhân mạng. Monica đãlĩnh tiền. Một triệu đôla! Chúng tôi đã được đảm bảo một cuộc sống sung túc suốt đời, nhờ có anh đấy!
Sau mấy phút nghỉ, giọng nói lại tiếp tục:
- Nhưng vẫn còn một rắc rối. ANh ko thể ko bị trừng phạt. Hãy lựa chọn: hoặc tù chung thân, hoặc tôi sẽ đùa giỡn với mấy cái răng của anh. Chớ có chần chừ, tôi ko còn nhiều thời gian đâu. Ngày mai, tôi chờ anh ở phòng răng, vào đầu giờ chiều!
Đêm nay Paul ko ngủ được. ANh ta lái xe đi lòng vòng quan các phố vắng.Phải làm gì bây giờ? chuyển đi nơi khác ư? Sau đó thì sao? đầu óc anh ta căng thẳng mà chẳng nghĩ ra được gì khả dĩ. Chỉ có một điều rõ ràng: phải kết thúc sớm với Fyoler.
Cửa ko khoá, Paul nhẹ nhàng lẻn vào trong. Fyoler chắc đang chờ, nhưng hắn nấp ở đâu? Một sự im lặng rùng rợn bao trùm tất cả. Hay là hắn ko nấp ở đây, mà chờ ở nơi khác? Ko có lí do gì để hắn làm thế. Anh ta thận trọng đến trước cửa phòng răng và bước vào. Bên trong vắng tanh...
Rồi anh ta trông thấy Monica nằm trên sàn, dưới chiếc ghế chữa răng, ống cao su quấn chặt quanh cổ...
- Ko! - Paul chạy về phía cô.
Monica phải sống! Anh ta vội bắt mạch nơi cổ tay cô, ghé tai xuống ngực cộ Tiếng tim đập rất rõ.
- Ơn chúa! - Paul tháo ông cao su ra rồi ôm chặt lấy cộ Monica tỉnh lại , mỉm cười với anh tạ Paul tưởng như đang tan ra trong hạnh phúc. Anh ta thấy Fyoler đang ngồi trên ghế chữa răng, Paul lao đến : " Tao sẽ giết mày lần thứ hai, và lần này thì mày đừng hòng thoát". Nhưng Paul vấp phải một cái ghế và anh ngã xuống sàn, một cú rất đau. Khi mở mắt ra, Paul thấy trước mặt là một họng súng đen ngòm. Anh ta chợt hiểu ra tất cả: cảnh sát đang giăng bẫy và anh đã ngu ngốc lọt vào đó...
Hết